Tôi quay lại thăm em vào một ngày tháng tư, dưới cái nắng nhàn nhạt của giao mùa, con đường làng em vẫn còn lay bay những bông hoa xoan tim tím. Chỉ vào ngày nghỉ lễ tôi mới thu xếp được thời gian, và cũng chỉ những ngày này em mới có nhà.
Bước vào sân là thấy ngay căn phòng nhỏ của em. Đôi mắt to đen, ánh lên vẻ năng động của một cô bé thông minh, em cười chào tôi - nụ cười trong sáng, thánh thiện của một thiên thần. Em đẹp, dù bệnh tật làm cho em gầy rạc, xanh rớt. Tóc em đang trong thời điểm mọc lại, nham nhở, xuôi ngược khiến đầu em hao hao một quả chôm chôm, nhưng tôi không thể phủ nhận là em đẹp, đẹp như tuổi của em – cô bé mười lăm – cô bé trăng rằm.
Em là Đinh Thị Thanh Thủy, sinh ngày 16 tháng 01 năm 1999, hiện đang là học sinh lớp 9C, trường THCS Sông Khoai, thị xã Quảng Yên, là đối tượng trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt được Trung tâm công tác xã hội tỉnh Quảng Ninh phân công nhân viên xã hội trực tiếp xuống tư vấn, lập kế hoạch quản lý trường hợp trong năm 2014.
Từ ngày đi học, em luôn ở trong top đứng đầu lớp. Em là một thành viên trong đội tuyển học sinh giỏi môn Tiếng Anh của trường. Về vùng quê này mới thấy: cá em nhỏ được bố mẹ “đào tạo” thành những lao động tí hon từ khi rất nhỏ. Trẻ 5 tuổi đã biết dắt bò lên núi đi chăn, đã biết lo cơm nước, băm rau nấu cám, chăn lợn chăn gà.
Thủy cũng như bao em nhỏ khác cùng trang lứa, đảm mọi việc nhà nông từ năm lên 5, lên 6 tuổi. Ngoài các việc thường ngày quen thuộc, thỉnh thoảng em có lên rừng kiếm củi cùng các bạn. Là cô bé thông minh, lém lỉnh, lại cao to hơn các bạn bè cùng trang lứa nên Thủy bao giờ cũng dẫn đầu toàn đội về cả số lượng lẫn chất lượng.
Một chiều cuối năm 2011, đi kiếm củi về như bao buổi khác, tự nhiên bước vào sân, em khụy xuống. Em thấy như không kiểm soát được đôi chân của mình nữa, không thể nào tự đứng dậy, mà không biết vì sao. Cả nhà chỉ nghĩ em bị gãy xương hay gì đó tương tự do vấp ngã, gia đình đưa em đi viện khám qua loa rồi về nhà điều trị.
Bao ngày tháng nằm nhà, đôi chân em không khá hơn mà có chiều hướng ngày càng trầm trọng. Tháng 2 năm 2012, gia đình quyết định đưa em đi bệnh viện. Qua bao xét nghiệm, từ bệnh viện địa phương đến trung ương, kết quả cuối cùng cầm trên tay làm mọi người chết lặng: em bị ung thư xương. Tế bào ung thư đã ăn hết bên trong xương chân bên phải của Thủy! Tháng 3 năm 2012, từ một cô bé xinh đẹp, sôi nổi, em trở thành một người tàn tật, sống thu mình thầm lặng với nỗi đau tinh thần và thể chất khi phải bỏ đi một chân. Em tâm sự:
- 5 tháng đó là những tháng ngày tồi tệ nhất với em. Đau đớn, mệt mỏi vì truyền hóa chất. Em thấy mình chẳng giống ai cả: Mất một chân, đầu thì trọc lóc, đau đớn như rồi như ngàn vạn con ròi cắn rứt trong xương. Em nhớ bạn bè, nhớ thầy cô. Rồi nhìn thấy bố mẹ héo hon, cầm hết bìa đỏ của nhà em, của ông bà, cô bác đi cắm ngân hang. Những gì có thể bán được trong nhà đều mang đi bán hết để lo chữa bệnh cho em. Còn em, em chẳng làm được gì cả, ngay cả việc đứng dậy đi vệ sinh em cũng không tự làm được. Xác định mình sẽ tàn phế suốt cuộc đời, em thấy mình vô dụng, em chỉ muốn chết đi cho đỡ khổ bố mẹ, mọi người.
- Vậy điều gì đã khiến em vượt qua được những suy nghĩ tiêu cực đó để có được tinh thần lạc quan như bây giờ?
- Tình yêu thương của bạn bè, người thân, rồi nhìn những bệnh nhân khác còn cực khổ hơn mình. Hơn nữa, được các anh chị nhân viên xã hội của Trung tâm công tác xã hội tỉnh Quảng Ninh về trò truyện, tư vấn tâm lý, em nhận ra những suy nghĩ tiêu cực, những buồn phiền chẳng giải quyết được việc gì, chỉ làm ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của em, khiến mọi người lo lắng cho em nhiều hơn. Em muốn làm một việc gì đó có ích cho xã hội chứ không muốn là một người tàn phế.
- Vậy với điều kiện hiện thời, em dự định sẽ làm gì và làm ra sao?
Cô bé hồn nhiên chia sẻ:
- Em muốn trở thành một bác sĩ để chữa bệnh miễn phí cho những người nghèo! Em sẽ cố gắng học thật giỏi để thi vào trường Y.
Thủy rút tập sách vở ra khoe với tôi. Em hào hứng nói tiếp:
- Em sẽ tự đi mà không cần bố mẹ hay ai đưa đi cả. Giờ em đã tự đi bằng nạng được rồi chị nhé!
Cô bé với lấy đôi nạng, chứng minh cho tôi, nhưng có lẽ do sức khỏe sau đợt điều trị vừa rồi chưa ổn định làm đôi tay em run run, em loạng choạng, tôi phải vội vàng đỡ em.
Câu chuyện của hai chị em kết thúc khi tôi nhìn trên thời gian biểu của em, đã đến giờ em phải ăn chút gì đó và uống thuốc.
Ra về cùng đồng chí Nguyền Trí Trung - cán bộ chính sách xã hội xã Sông Khoai, nghe anh véo von chia sẻ bằng chất giọng đặc trưng của địa phương:
- Gia đình nhà nó cũng thăng trầm lắm. Hai vợ chồng lấy nhau chỉ hai bàn tay trắng, thuộc hộ ngấp nghé nghèo của xã. Rồi bố mẹ nó đem bìa đất đi cắm, lấy tiền đầu tư đầm đìa, ai cũng quở, thế mà thành khá giả, đang ăn lên làm ra, tự dưng nó lăn ra bệnh tật. Mấy năm lo chữa bệnh cho nó chẳng làm ăn gì được, đùng một cái rơi xuống nghèo.Trông nó vô tư vậy thôi, chẳng biết sống được bao lâu nữa vì di căn vào phổi rồi. Dạo này con bé sức khỏe khá hơn, thời gian đi điều trị ngắn hơn, thưa hơn nên bố mẹ đó đang long tong chạy đi vay vốn để khôi phục lại mô hình kinh tế trước đây. Nhưng khổ, ai dám cho vay vì sợ không đủ sức trả. Bìa đất cả họ hàng nhà nó trong ngân hàng hết rồi. Cô xem có chế độ hỗ trợ vốn nào thì tìm hiểu giúp tôi để tôi tư vấn cho gia đình.
Nụ cười em với ước mơ trở thành bác sĩ đang cháy trong em, thành động lực, thành sức mạnh tiếp thêm cho em chống lại bệnh tật cùng lời để nghị của anh cán bộ chính sách thôi thúc tôi viết bài này để chia sẻ với mọi người. Bởi tôi nghĩ, chung tay giúp đỡ những mảnh đời như em không chỉ là việc của địa phương, của phòng Can thiệp – hỗ trợ hay của riêng Trung tâm Công tác xã hội tỉnh Quảng Ninh mà cần sự đồng thuận của cả xã hội. Tôi hy vọng sau khi bài viết này được phổ biến rộng rãi, gia đình em sẽ nhận được sự hỗ trợ của các cá nhân, cơ quan, tổ chức hảo tâm giúp gia đình em được vay vốn làm ăn
Ngày 01/6 cũng sắp đến, hi vọng em Thủy nhận được sự đồng cảm, động viên của cộng đồng để tiếp tục chiến thắng bệnh tật, thắp sáng ước mơ. Tôi nghĩ sự sẻ chia của mọi người sẽ là món quà ý nghĩa tặng em nhân dịp này.
Mọi sự giúp đỡ, động viên hãy gửi đến:
Trung tâm Công tác xã hội tỉnh Quảng Ninh, số 35A, phố Điện Biên Phủ, phường Hồng Hà, TP Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh
Hoặc trực tiếp xuống gia đình em: thôn 5 xã Sông Khoai, thị xã Quảng Yên, tỉnh Quảng Ninh.
Số điện thoại của em Đinh Thị Thanh Thủy: 01654.959.036
Số điện thoại của mẹ em, bà: Nguyễn Thị Thới: 01646.552.748
Đỗ Thị Hoa, phòng Truyền thông – Đào tạo, Trung tâm Công tác xã hội tỉnh Quảng Ninh, số 35A, Điện Biên Phủ, phường Hồng Hà, TP Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh